Phiến đá vần lên núi
Đêm ôm trọn bóng người
Đời- dẫu xô, chẳng ngã
Ngày ngày vẫn thế thôi
Hãy để câu kinh rơi
Vào mù sương, góc tối
Tay ôm nàng rất vội
Mong ước giả thành chân
Lấng nghe tiếng hoa ngân
Không làm sao đuổi bắt
Hương đời không thể vắt
Để luân lưu thác ghềnh
Đã qua mùa chông chênh
Có, không; từ chấp niệm
Muôn đời, trong một kiếp
Qua bao nhiêu biển, rừng
Biết rầng cũng sẽ qua
Gánh một lần đau khổ
Tự chính mình phổ độ
Học cô nương mỉm cười
Tặng nàng đóa hông tươi
Cho vạn ngàn năm nữa
Cảnh chùa dù đóng cửa
Kinh động mất tầng mưa