TƯỞNG VỌNG

Những con nước của muôn đời
Chở người đi chẳng một lời nỉ non
Hiểu ra, từ lẽ mất, còn
Trong vòng sinh, diệt; vuông, tròn làm sao ?!
…….

Ừ sai, ừ đúng
Là hai mặt
Sao nhị nguyên từ
Chỗ nhớ nhau
…….

Chàng không viết xuống lời than nữa
Cùng với đông thiên trắng một màu
Chàng không tự trách vì sao đã
Diễm ảo tình trong bút lực say
………
Cuộc chiến ấy mở ra ngàn biển lệ
Làm sao ngăn lịch sử một chương buồn
Ta sám hối cho một thời nhập thế ?
Hay ơn trời nhờ đó biết thêm em ?
……….
Thôi cứ để chữ biến hoá
Còn ta
Tưởng, vọng về người

Leave a Comment