Là khổ nạn; vui lòng, ta nhận lấy
Là nụ cười; cảm tạ, sẽ mang theo
Những chiếc lá chưa từng rơi chạm đất
Những mặt hồ còn mãi đấy, trong veo
Ta chỉ là một hành giả
Từng bước đời đi qua
Chưa đạt thành vong ngả
Còn mang tình trăm hoa
Là chú tiểu trong lộ trình chép chữ
Là nai con chưa thoát khỏi rừng già
Là du khách bao lần ngồi với bến
Hỏi chính mình, tiền kiếp cũng yêu ma ?
Không có gì, cái thời “ ngồi ngắm trúc “
Và một thời ngồi ngắm tuyết bay bay bay
Thật cà đấy; nhưng một ngày, chóng mất
Thương vô cùng, bên cạnh, một bàn tay…