MÒ CẢ HƯ VÔ

Cầm cây bút của em lên và viết xuông
Em nhớ anh lắm !
Anh nào ?
Anh hỏi làm chi…
Em đi tự tử đây
Những người đàn ông không tim óc
Em đi tự tử đây
Để khỏi ngày ngày khóc
Sáng ra
Mùa xuân nhí nhảnh hát
Hởi những hoa hồng đỏ
Với nụ cười yêu tinh
Hãy cuộn lấy những người làm thơ
Và canh chừng gió

Mùa của những tưởng tượng gian dối
Tập nghi ngờ ngay cả trái tim
Đừng để bị cám dỗ

Cầm lấy bút lên và viết xuống
Mọi người sinh ra là để chết
Vậy thì
Vạn tuế tình yêu

Bàn tay cần hơn lời nói
Bàn tay cần hơn chữ viết
Rót vào nhau chút da diết
Mò, mót cả hư vô

Leave a Comment