Thật ra một mình không phải là một điều tồi tệ như phần nhiều đã nghĩ như thế
Thử tưởng tượng ra đôi cánh
Thử tưởng tượng ra một cái bàn tròn
Thử tưởng tượng ra có Kiều đang gảy đàn
Có Giáng Tiên ngâm thơ
Có Lý Bạch, Đỗ Phủ, có Tản Đà, có Vũ Hoàng Chương, có Nguyễn Du ngồi xỉn
Có Quang Trung Phất cờ, có Lê Lợi vung kiếm
Có Nguyễn Trãi đọc hịch Bình Ngô
Có Hưng Đạo Vương cao giọng “ Nam Quốc Sơn Hà… “
Có Trương Liêu gói bánh
Cá chậu kiểng Trầu cau
Cũng thú lắm
Khi con người không còn đòi hỏi
Mọi tham vọng chìm xuống
Chỉ có tình yêu vươn vai
Chỉ có bàn tay vươn tới
Khi dấu hỏi về cuộc đời
Từng bước đi lên
Thật ra khánh tận chỉ mang dấu ấn thời gian
Bởi mùa xuân không vì đông phong mà chẳng lại
Chỉ là con đường tuyết giá
Cần mặc áo bông dày
Khi chúng ta không thể đổi thay số đông
Tự mình đổi thay cũng tốt
Khi chung quanh chỉ toàn chuồn chuồn châu chấu
Thời cùng chuồn chuồn châu chấu mà vui
Mọi buồn nản sẽ chấm hết
Bằng cách nầy hay cách khác
“ tự mình đốt đuốc mà đi “