Đến một lúc nào đó trong tự điển về cuộc đời của anh lại là những tờ giấy trắng
Cố ghi vào sau đó cũng phai đi
Kệ !
Nhớ được thời cứ nhớ
Có một lúc nào về lại ngắm Thăng Long
Viết cho mùa xuân từ bước chân mùa hạ
Giấc mơ Gậy Thần, Sách Ước
Thương sao tuổi trẻ dại khờ
Sẽ không có tô phở từ trời
Trái ảo giác chín dần lên sự thật
Đã không còn được, mất
Tây Phương từng trang lật
Về Đông Phương cuốc cỏ, trồng rau
Đặng Tiểu Bình Đã rất đúng,
“ mèo nào cũng là mèo, miễn bắt được chuột “
Trong tâm thức Việt Thường
Có giấc mơ xanh…