Đầu năm, tự mình thắp hương, tự mình pha trà, tự mình gõ chữ; vẫn với tiếng tik tăk của cái đồng hồ treo tường; thường thời lúc nầy- ba giờ sáng- ngay cả những chú chim cũng còn đang mộng, làm gì có thể hát ca…
Tôi thời đã quen với chuyện một mình. Tôi sẽ viết một cái gì đó…
Viết về hưng phấn nhé. Chỉ có lòng hưng phấn trong công việc mới dẫn chúng ta đi xa hơn, con đường không còn là một chiều dài hun hút. Hưng phấn cho chúng ta thấy thời gian không còn dịu vợi và, không gian không còn là khỏang cách; nhờ thế, một lúc nào đó chúng ta chợt thấy ra; có rất nhiều thứ chúng ta đã bước qua từ lòng mơ ước.
Viết về tình yêu nhé. Tình yêu là cứu cánh thiên đường. Chỉ nghĩ tới tình yêu mà lòng đã vỗ cánh, huống chi là ngồi được bên nhau. Chỉ có tình yêu mới làm cuộc đời nầy có ý nghĩa, mới làm cho trần gian đáng sống, mới cho mỗi ngày không là một ngày hoang vu ngay cả chúng ta.
Viết về sự tha thứ nhé. Ừ, cũng được đấy, tại sao chúng ta phải cưu mang hai chữ hận thù, tại sao chúng ta phải cưu mang lòng đố kỵ. “ Nhìn kia, ngay cả hoa, Chúa cũng cho nó chiếc áo màu trắng tinh khôi là thế..” Kinh Thánh chép như vậy. Tôi thật thích câu nầy. “ Hãy gõ, cửa sẽ mở “ cũng từ Kinh Thánh đấy. Tha thứ cho người chính là tha thứ cho chính mình,trong hành trình thăng hoa cho chính chúng ta.
Tôi đang ngồi với mùa Xuân cố quận. Tôi đang viết với tâm cảnh là một người Việt Nam đang ngồi trên tổ quốc Việt Nam. Tôi chưa từng thấy mình bị bứng khỏi quê hương; dù tôi đang ngồi đây, cách xa vô cùng với đất mẹ. Tôi không biết mình đang sống với tâm tình Nguyễn Trãi hay đang phiêu bồng trong khung trời diễm mộng Tô Đông Pha. Tôi không biết tôi đang ngồi với thiên tài quân sự Nguyễn Huệ hay tôi đang ngồi với cụ Nguyễn Công Trứ. Tôi đang ngồi với hai chữ tự do, nhưng tự do là một cái giá; phải trả, để có được…
Chúc phúc cho hai quê hương của tôi, Viện Nam và Mỹ Quốc- Dân Tộc Đoàn Kết, Dân Quyền Tự Do, Dân Sinh Hạnh Phúc.
Chúc phúc cho bạn tôi- an bình, thịnh vượng và may mắn.
Houston 29 tháng 1, 2025