Nửa thế kỷ chờ đợi
Tiếp !
Giống Việt đã là công dân khắp thế giới
Cõi buồn xưa đã nên xanh ?
Chuyện kể không đủ “ hai người “ nghe
Khi thơ phần nhiều dành cho người mất trí
Thương những con người suốt đời lập dị
Chép vần
Chuyện, với đêm, ai đó đội mũ ra bãi tha ma dự tiệc
Vẫn còn cho đến mai sau
Đã bảo đừng ôm em nữa
Sao nghe chừng mơ hồ…
Tên em là gì tôi đã nhớ
Em tàn phai cũng ” ở ” trong tôi