NGẮM TUYẾT

Lâu lắm chưa nhìn trời xuống tuyết
Nay nhìn qua cửa tuyết đang rơi
Nhà bên mái trắng; cành xanh, trắng
Phôn gọi từ xa, tuyết thế nào ?

Cái ngày ngay cả tổ quốc cũng không có
Một thứ “ stateless “ với chiếc xe cà tàng chạy suốt mùa đông
Qua bao nhiêu cánh đồng tuyết phủ
Cười- mang thân phận cỏ bồng

Tuyết đã là một phần không thể thiếu
Trong vùng ký ức xanh xao kia
Áo không nên cởi bày xương thịt
Cứ coi là nghiệp, cũng là duyên

Tuyết rơi, tuyết rơi, hạt rất nhỏ
Mong sao mọi việc đều bình an
Điện đủ cho người, nước đủ uống
Những con con đường chẳng vướng tai ương

Thấy lại biết đâu là chuyện tốt
Quên đi không thể, chết sao đành

Leave a Comment