CHÚC MỪNG NĂM MỚI

Khi thời gian làm tan biến âm thanh anh, làm biến hình con chữ anh, làm tình yêu anh heo hút; anh sẽ viết làm sao và nói như thế nào với những con chim. Từ một góc núi có chim về làm bạn đã coi như ân sủng đất trời. Từ một góc phố bình yên trong một thành phố xô bồ cũng coi như hạnh phúc.
Khi thời gian mở ra cái nhìn vô hạn, vũ trụ đã không còn là một nhà tù; bởi chúng ta không còn đơn thuần trong bốn bức tường vây. Thời của tâm di hành đến những con đường xa lạ, với núi non xa lạ; ngay cả bình minh cũng xa lạ biết đâu chừng.
Khi con người thấy ra không cần gối đầu lên cái chết; con người có thể giao lưu trên cùng những mộng mơ. Thơ em. Một nối dài khác. Một không gian khác. Những trang văn chở người đến một quán phở nhỏ. Ngồi đấy nhâm nhi. Những trang văn chở người trở về một thành phố tưởng chừng không còn gặp lại. Từng bước trở về với một thời cùng bằng hữu ngày xưa, cũng được lắm.
Khi ngồi đối diện với mùa xuân, không cần có giấc mơ nào muôn hoa cũng nở. Cảm ơn với bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Cảm ơn mỗi ngày tưởng như phai đi, và rồi đậm lại. Mọi chuyển dịch tưởng chừng hà khắc lại có ngày nhìn ra vẫn đầy đó ngọt ngào.
Khi tôi ngồi đối diện tôi, những con chim nhỏ trên đồi vẫn bay; khi tôi ngồi vớ vẫn say, ơn em mấy độ nét mày mãi xanh. Hy vọng về những vô thường trở thành miên viễn. Hy vọng một ngày là của mọi ngày. Hy vọng một Đông Hồ của hôm qua “ trường xuân hành viết xong còn hẹn, xuân một lần thêm một đá vàng, “ sẽ mãi mãi còn lại như một keo kết với nhân gian.

Leave a Comment