Với mấy dòng nhắn qua người bạn của một thời tuổi trẻ- Hàng Chức Nguyên của ngày ấy và Thạch Bích Nguyên bây giờ. Có những cái đẹp vào một giờ khắc nào đó nó trở thành lung linh, trở thành vĩnh hằng. Những dòng nhắn từ Nguyên là một. Từ lâu lắm, sau ngày “ Cọng Sản về thành “ tôi chưa về lại. Tôi chưa bao giờ rời bỏ quê hương, chỉ là tôi không về được. Tôi vẫn mang theo mấy câu thơ Hàng Chức Nguyên viết vào thời ấy “ ta không thể về thăm, hởi luống rau, ngọn cỏ; khi bạn bè ta còn tay cầm AK canh giữ đầu làng, “ và tôi, một Đặng Thanh Tùng ngày ấy “ lòng ước nhỏ trong cõi đời rộng lớn, là làm sao nối được cánh tay người…” Bạn tôi còn ở lại quê hương; nhưng tôi, mang giấc mơ mình cho đến một lúc thấy ra- chung quanh tôi không còn bằng hữu. Rất nhiều giấc mơ chỉ là giấc mơ thôi. Tôi không trách tôi. Ngày đó dù tôi có đọc “ lực bất tòng tâm, “ nhưng tôi chưa từng đối diện cuộc đời. Tôi chưa từng đối diện tôi. Hàng Chức Nguyên đã kéo tôi về lại Một Cẩm Thành xưa. Một thành phố nhỏ, với bốn trường trung học- Chấn Hưng, Kim Thông, Bồ Đề, Trần Quốc Tuấn- Mỗi năm một trường, tôi đều có mặt cả bốn trường trên. Tôi có bao nhiêu bằng hữu nơi nầy ? Tôi không nhớ hết. Quảng Cuồng Quân làm sao có thể nhớ, khi trang đời như một phiến mây.
Cảm ơn Nguyên nhiều lắm.
Món quà thứ hai cũng coi như một món quà từ quê nhà đi, dù tôi nhận nó từ Mỹ, người khai sinh và tạo dáng cho món quà đó từ Mỹ. Cảm ơn Lê Mai Lĩnh. Cảm ơn Ben Oh. Cảm ơn Mây Ngàn. Cảm ơn Đặng Toản. Mây Ngàn với “ Ý Sóng Tình Thơ, “ Đặng Toản với “ Ẩn Thoại Đêm “ Lê Mai Lĩnh và Ben Oh đã giúp tôi có được các tặng vật nầy.
Cho tôi gởi lời cảm ơn thêm đến người làm thơ tài hoa Đặng Toản. Cảm ơn anh không vì cái giận một thời từ sự sai lầm của tôi. Tôi có lại cái tâm tình tôi tưởng chừng đã mất.
Món quà thứ ba là các bạn tôi- Những người bạn đã cho tôi cái ấm áp đầu ngày, cho tôi nhìn và sống với; cho tôi đọc để từ đó bùng vỡ nên những cảm quan.
Thâm tạ.