LỜI CUỐI NĂM

Chúng ta đa phần không thích nhìn mỗi sự việc như một chiếc lả; xanh đó, vàng đó, rồi mất đi. Chúng ta không có quyền năng giữ lại thời gian; nhưng may mắn chúng ta có quyền năng giữ lại quá khứ. Chúng ta lưu trữ quá khứ qua tâm hồn của chúng ta; chúng ta ghi lại quá khứ bằng những bài thơ, hay trên từng những văn bản dài, ngắn; chúng ta cũng để lại quá khứ trên từng những lời ca, phim ảnh…
Chúng ta thường ngồi lại vào những ngày cuối năm với những câu hỏi- Một năm qua cái được trong ta và cái mất trong ta là gì. Chúng ta học được gì thêm trên từng cái đúng và sai kia ? Rót cho chính mình một ly trà, pha cho chính mình một ly cà phê, đốt cho chính mình một điếu thuốc…rồi nghe thời gian trôi qua rất nhẹ với từng câu trả lời. Một chút buồn trên mắt người, một chút buồn trong mắt ta. Với một tuổi nào đó là những điều buồn; đến một tuổi nào đó, chúng chỉ là phân đoạn của cuốn sách dài mà mỗi người trong chúng ta đều có được… đơn giản đến cùng cực, nhưng chúng có thực sự là một đơn giản không ?
Không có gì đơn giản, ít ra, với tôi. “ vạn sự tùy duyên sinh, vạn sự tùy duyên diệt; “ để có thể sống với hai chữ “ Tùy Duyên “ nầy, là những thao thức- vì sao và vì sao ?
Quay lại với “ năm cùng tháng tận, “ chúng ta mừng với những gì có được, nhưng chúng ta cũng không nên buồn lắm cho những gì chúng ta đã mất đi. “ Phúc của anh chỉ có thế, “ như một an ủi. Không có đủ khả năng, hay không có đủ phước phần; có thể là câu trả lời tốt đẹp.
Đời là những bài thơ, nhưng đời không bao giờ là một bài thơ. Em khóc ngất trong đó; anh khóc ngất trong đó; bạn khóc ngất trong đó. Chúng ta đã khóc ngất, nhưng chúng ta đã lau nước mắt của chúng ta và đứng dậy. Đời là một đối lực. Chúng ta đối diện với đối lực nầy bằng cả những phấn đấu không ngừng nghỉ. Đời là một cánh đồng mông mênh và chúng ta chỉ là một con người nhỏ nhoi. Thân phận. Ý thức bi tráng soi rọi trong từng mỗi cá nhân. Chịu đựng cùng bước đi. Tê buốt và bước đi. Sáng tạo đồng thời mở ra những cánh cửa; sáng tạo đồng thời mở ra những con đường; nguyện lực đồng thời cho chúng ta thêm sức mạnh; tình yêu cũng góp phần tạo nên những kết quả thần thánh…
Mùa Xuân lại về. Những cành hoa lại đầy hoa. Chúng ta hãy coi mọi thất bại chỉ là phân bón cho một sự thành công nhất định trong tương lai. Vậy thì, chúng ta hãy an vui bước vào mùa Xuân đang chờ đợi bằng trái tim xanh, bằng đôi mắt thân ái, bằng tình yêu chân thật, bằng cả đức tin cũng như lòng độ lượng.
CHÚC CÁC BẠN TÔI CŨNG NHƯ GIA ĐÌNH CÁC BẠN MỘT NĂM MỚI HÀI HÒA AN VUI VÀ HẠNH PHÚC

Leave a Comment