MONG THẾ GIỚI AN VUI

Một sáng, để nhưng bài thơ di hành. Những bài thơ mang hình của chiếc lá. Thơ đi tìm người. Thế giới dường như không được an bình nữa rồi. Rất nhiều nơi súng đạn chào nhau. Rất nhiều nơi nói chuyện bằng bom rơi. Rất nhiều nơi không kịp chuyền cho nhau ngay một lời chào. Bản tin sau Giáng Sinh sao buồn thế. Tám giờ trước còn là một đêm vui nhất trong năm.
Con người không thể sống mà không vướng bận vào chính trị, đó là cách nói của những con người dư thời gian. Thật ra, có thời tôi không biết chính trị là gì. Cơm áo gạo tiền. Làm sao trên bàn ăn có tô canh ngọt. Làm sao cuối tuần có một bữa ăn ngon. Rất nhiều thứ “ vì sao “ đã làm con người phần nào mang bản chất của một con vật.
Thật ra, sống với chính trị cũng không có gì thích thú; chỉ là, ít ra chúng ta có trong cuộc đời nầy, chúng ta phần nào biết trước rằng ngày mai trời mưa hay nắng.
Từ bản tin Trung Đông dậy sóng. Buổi sáng đang vui trở thành ít vui hơn. Tôi thích con người có quyền sống, có quyền được yêu, có quyền san sẻ tình cảm cho nhau mà không bị gò bó. Tại sao không ? Nhưng nếu thế giới nầy biến động, đến biến động lớn; chúng ta có còn tâm thái bình thản với thi ca ?
Chúng ta cùng cầu nguyện cho một thế giới an bình. Hy vọng chúng ta sẽ có một năm mới hạnh phúc như tấm lòng chúng ta chúc tụng cho nhau.

Leave a Comment