Chim vỗ cánh và rồi chim vỗ cánh
Chim về đâu có thể sẽ về rừng
Cây trổ nhánh và rồi cây trổ nhánh
Người trông cây, cười, quyét lá đông phong
Tâm không già nên nhìn em mãi đẹp
Tình không già nên hoa cỏ thân thương
Bởi đất trời là vô hạn của văn chương
Nên cứ thích một thời trăng với tuyết
Lòng thanh tịnh đã không còn sinh diệt
Chì vì em nên dệt chữ thành vần
Chỉ vì tình nên đôi lúc bâng khuâng
Nuôi ảo giác đến mai thành chân thật
Cô gái nhỏ, sẽ không hề hư mất
Bài thơ cô là tặng vật cho đời
Nụ cười cô là mở lại trùng khơi
Cho tâm thức chìm sâu vào viễn tưởng
Rồi cứ thế với mùa xuân tưởng tượng
Chúng ta còn như sông núi mãi còn nhau