Hắn đã đi một ngày là một ngày của thơ
Bốn năm hơn
Chẳng có gì phình to hay tóp lại
Thế giới của thơ muôn đời mới mãi
Nhưng rất nhiều ngày hắn hỏi
“ Thơ ở nơi đâu ? “
Sáng đọc thơ từ một nữ sĩ Da Đen
“ Chúng tôi trồng cây, chúng tôi ăn vỏ “
Tôi cười cùng bà, có vỏ để ăn là khá đó
Có những buổi tiệc ăn mừng chỉ có lời hứa của yêu ma
Tôi muốn nhảy qua em để chỉ còn hành trình đơn độc
Rỉ rả tâm tình cùng mây trắng trên cao
Nhàn nhã đưa tay gởi một lời chào
Vào viễn cổ, những tình nhân, có thể
Tôi muốn một mình được nghe chuyện kể
Từ giọt lệ bên trời với cả xót xa
Tôi nhẹ nhàng khuyên, chuyện đã qua, và
Không thể sống với hành trang là cái chết
Tôi vẫn biết không thể nào chấm hết
Bao nhiêu hố đời ngước vọng trăng sao
Bao nhiêu trái tim đợi một lời chào
Thơ bất hạnh, chữ tự mình nứt rạn
Đời tập hợp bởi phần nhiều bi tráng
Đời vẫn mỉm cười cho một mùa xuân