Em chưa chết nên thiên đường chẳng thấy
Cũng như anh sáng đọc chuyện “ bình “ thiền
Đều thơ cả chẳng có gì nghịch lý
Chữ sai lầm không có chỗ người sai
Em chưa sinh nên làm sao hiểu được
Vì đâu người coi nhẹ với lao lung
Anh chưa đến nên làm sao anh biết
Khởi đầu xưa là nuốt lệ sau cùng
Em đừng hỏi vì sao anh không làm thơ nỗi loạn
Sao anh không viết về thân phận con người, thân phận quê hương
Anh chỉ làm thơ tình ?
Chán như cơm nếp !
Sao anh không kéo lại thời gian cho em hoài xanh tóc
Cho thiên thu không có chữ “ thu vàng “
Anh bất lực nên đành ngồi mỗi sáng
Mượn nàng thơ đi chải chuốt không gian
Mượn trái tim em keo kết đá vàng
Cái có thể đến từ những điều không thể
Có rất nhiều “ không thể “ đã thành xanh