Cũng vì mấy chữ “ dị ồm “
Tôi thường quát tháo om sồm với tôi
Quát nay mai mốt lại rồi
Đường xưa quán cũ lần hồi lại ra
Trật thế, nầy em, thân tứ đại
Về đâu, không hỏi, cũng hình dung
Nếu không có được tâm thường tại
Sao để trăm năm phải não nùng ?!
Tôi thức từ sau giấc ngủ dài
Quên em từ đấy đúng hay sai
Có em từ đấy là may mắn
Tôi có em và tôi có ai
Gõ chữ cho thời nghiêng một chút
Cho đời viết lại chữ tôn nghiêm
Ôm trong hư loãng là ôm thật
Khi lòng bốn biển với năm non