Thử chảy máu vào thơ cho thơ lành lại
Thử chảy máu vào tình cho ngọt chữ yêu thương
Thử thổn thức một người chưa gặp mặt
Thử làm oai về lại chốn hoang đường…
Từ “ cách mạng “ đã bầm thân tuổi trẻ
Giờ ôm em như thể một đền bồi
Từ “ sáng tạo “ đưa người vào quạnh quẽ
Giờ cười rù mỗi lúc ngắm mây trôi
Ừ, có hứa với mình rằng; thế, thế
Đâu biết một ngày chiếu đất, màn sao
Bài học đắng cũng coi như là được
Đã biết thế nào đất rộng trời cao
Thử tính lại với hành trình chuếnh choáng
Chuyện miếu đường đâu phải một trò chơi
Trách tuổi trẻ hay cảm ơn tuổi trẻ
Như quay về ta vẫn cứ ra khơi
Biết thất bại nhưng tâm dừng chẳng đặng
Viết như là tản mạn giữa đêm khuya
Viết, viết mãi đến tận cùng quên mất
Ta với tình còn lại chẳng phân chia