Mùa của mây, mưa, gió, tuyết
Mọi cánh hoa khóc
Mọi ngọn cỏ buồn
Nho nhỏ lời cầu nguyện
Chúng ta có trăm phần trăm tự do suy nghĩ nhưng chúng ta không có trăm phần trăm viết xuống
Là suy nghĩ tật nguyền
Là nghìn đời hố thẳm
Chợt nhớ về một vũ trụ không tròn đầy
Nên cần có những vần thơ ?
Những cây lả rồi lại xanh
Nhưng còn tâm tình cũ
Anh dẫu đã chữa lành
Tiếc thiên thu không đủ
Sáng đọc Lê Mai Lĩnh, đọc Nguyễn Lạc…
Những con chữ như dao
Muốn xé tung lồng ngực
Dễ chừng cái đau nhức
Làm vị cà phê thơm
Biết đâu vết hằn xưa
Là lý do để sống