Chẳng phải là không hay
Chỉ vì lười vỗ tay
Đêm ngủ cùng trăng ngủ ?
Người thức mà không hay ?
Nhiều khi không muốn làm gì
Ngay cả suy nghĩ
Hãy để sự không tham dự
Còn em cả biển đầy
Thơ bất lực và người cam số phận ?
Thơ còn đi và người chỉ nghỉ chân ?
Em đón gió, cho tóc làm tay, vẫy
Chỗ hôm qua còn mãi bến sông nầy
Anh tưởng vọng về em, chỉ thuần, tưởng vọng
Anh suy nghĩ về cuộc đời trong những cách ngăn
Chiến trường ấy vẫn còn nguyên u uẩn
Và trăng đêm, lạnh, cứ lên dần
Anh muốn thấy một mùa xuân thắp sáng
Nguyện cầu nầy gởi đến xót xa kia
Mong mai mốt nụ tình em rất thật
Nở cho anh và nở cả cho người