Cấu trúc ấy bây giờ đã đủ
Chàng cười trong bóng nến lung linh
Con chữ ấy bây giờ, đã cũ
Mong thời gian giữ chỗ thân tình
Những thức ngủ thường trong thiền ngữ
Như mỗi ngày thêm một mất đi
Như mỗi ngày tơ trời biến hóa
Hỏi chỗ ngày kia- Kỳ !
Chàng biết nàng yêu khu rừng nhỏ
Chàng biết nàng trong ốc đảo xa
Chàng biết nàng bên Trường Sơn tựa
Chàng biết nàng Nam Hải vui chơi
Thơ khó thể bao trùm vũ trụ
Nên cần chi phải hỏi ít nhiều
Chàng không biết hai từ NGHIỆP, MỆNH
Có từ nào để nặng cho thơ…
Chữ theo mây lạc vào người
Tôi theo con chữ vui cười bên em
Rầng trăm năm thiếu phúc duyên
Cũng xin hai chữ bình yên tặng cùng