Núi thì vẫn muôn đời là núi
Nhưng em tôi, chưa chắc sẽ mai nầy
Em là nàng tiên, em có thể là mây
Nên hạnh phúc trên từng giây, đã tốt
Tôi cảm tạ được làm người dại dột
Được cùng em trên không gian ảo mỗi ngày
Tôi thích linh hồn có cánh và bay
Thương biết mấy cái thời làm đá tảng
Em vô tận như thơ không hữu hạn
Nên phiêu du từ chiếc ghế tôi ngồi
Nên vô tình tôi bắt gặp em trôi
Tôi ghi xuống, điểm trang tình, rất vội
Em là gió và muôn đời gió thổi
Gió một ngày có thể gió trăm năm
Gió vài giờ, có thể sẽ xa xăm
Xanh quá khứ trên từng hồi ức cũ
Ừ, đối thoại cùng thời không cũng đủ
Em di hành tôi đứng lại… từ lâu