Rồi mọi sự hình như từng phút ổn
Làm thế nào mặc cả với trăm năm
Thôi thời cứ di hành bằng tâm tưởng
Khi nhớ người từng bước lại “ về “ thăm
Dù thật sự có dăm điều khó nói
Nhưng quen dần nuốt cả cái thương đau
Coi chuyển tiếp là sắc màu sương khói
Tập an bình ngay cả phút chua cay
Trời trở lạnh mùa thu gần chấm hết
Chỉ thơ còn để lại dấu thu qua
Anh cảm tạ từ em lòng rộng lượng
Kéo thân tình trên những phiến mây xa
Năm tháng vô hồn hay hữu ý ?
Em còn, đã đủ bốn phương thơ