Không có thi sĩ của mọi thời đại, nhưng là, mọi thời đại đều sản sinh ra những thi sĩ. Mỗi thi sĩ đều có tiếng nói mang hơi thở và tâm tình của chính thời đại đó. Không bao giờ có đỉnh của đỉnh; sông của những dòng sông. Chủ tịch của những chủ tịch. Mọi thứ vương miện tự đội; cũng có thể, tự cúng bái cho một ai đó chỉ có thể làm buồn nôn chữ nghĩa. Tiếng nói về tự do là tiếng nói của mọi người. Chúng ta đòi hỏi tự do, nên tiếng nói về tự do trở thành phổ quát; cũng vậy, về tình yêu- Thứ đòi hỏi thâm sâu nhứt nơi xương tủy con người- Tiếng nói về tình yêu phổ đầy trong thơ, trong mọi ngõ ngách nhân gian…Nên viết về tự do, viết về tình yêu chưa bao giờ là sản phẩm riêng của một ai cả.
Chúng ta đến với chữ như tham dự những vui buồn với chung quanh chúng ta; chúng ta viết chữ như một trang trải cái ưu hoài trong tâm thức chúng ta; cũng có thể là cánh tay nối dài cho tình bằng hữu; cũng có thể đặt vào đó những mong cầu khác, như thay đổi vận mệnh dân tộc và phồn vinh đất nước.
Thơ từ chữ, khi “ dụng nhân như dụng mộc, “ thơ cũng là vũ khí.Tiếc, thơ là một thứ vũ khí quá mềm, nó có thể xuyên qua trái tim của một con người, nhưng rồi nó sẽ dừng lại. Thơ là một em bé Phù Đổng chỉ có trong truyện cổ tích.
Chúng ta mong cầu mỗi sáng còn “ nhìn thấy nhau, “ hơn là mỗi sáng “ chúng ta biến hóa nhau. “ Chúng ta cùng mong có một mùa xuân thi ca; nhưng nói cho cùng, mọi người làm thơ chỉ là người cầu nguyện.