SAO LẠI PHẢI BUỒN

Đó là giọng nói của ai đã chạy vào thơ tôi sáng nay với giọng trầm thấp
Hình như là tiếng hát
Hình như là chửi bới
Cũng có thể là mời gọi
Anh ơi !

Kẻ gọi tên chàng và chàng gọi tên người mộng mị
Con đường không dài sao lòng người ngắt quảng
Có gì mơ hồ trong ngày rất nắng
Cuối cùng chàng cũng hiểu vì sao nàng phải tập bơi

Không có buổi chiều nào trong trái tim đập loạn
Hắn thật sự quay về hay ma quái dẫn đi
Nơi nầy có ông tiên câu cá
Sấu, nàng tiếp lời

Đem tâm tư phủ đầy trên sa mạc nóng
Hứng lấy sương đêm
Những con tắt kè ngạt
Những con tắt kè khát
Một tâm hồn nông nỗi
Định hình thơ ?

Quay về, quay về nơi chái nhỏ ngày xưa
Một chút thiền
Một chút hiện sinh
Một chút bí hiểm rời rạt
Rồi lại ra đi
Rồi nhập định với con mắt mở
Toát

Chàng không biết gì
Nàng cũng thế
Cái chữ được đọc từ một thời đại đã qua
Sẽ khác đi cho một thời đại sắp tới
Như cái buồn hôm nay
Sao lại phải buồn ?

Leave a Comment