Nhớ từ khi hãy thơ ngây, có thầy tướng sĩ đoán ngay một lời-anh hoa phát tiết ra ngoài, nghìn thu bạc mệnh một đời tài hoa..Mấy câu trên từ TRUYỆN KIỀU. Tôi rất thích, có điều tôi cũng rất buồn từ bốn câu trên. Chỉ vì bốn câu đã làm nên chiếc cầu cho một định mệnh nghiệt ngã. Kiều thanh lâu, Kiều trộm chuông vàng, khánh bạc, Kiều làm hoàng hậu tướng cướp, Kiều nhìn chồng chết đứng đến Kiều nhảy sông…có rất nhiều hư cấu đã thành sự thật, có nhiều di dân đã trở thành thường trú nhân, đã trở thành công dân. Kiều là một trong số đó.
Ơ, tại sao tôi đang lang thang với Cô Kiều như vậy cà ? Quyển KIỀU được tìm thấy sau khi lật chồng sách cũ. Cho là thế đi. Cũng có thể tôi đang ngồi với mùa thu vàng vọt; với kiếp người, với gông xiềng áp đặt, với tù túng trên từng mỗi thân phận, với kiềm tỏa vô hình , với đâu đó chiến tranh…
Hình như KIỀU chưa từng đứng thẳng, hay linh hồn của Cô KIỀU chưa lần đứng thẳng. Dấu ấn ma quỷ đã làm một linh hồn thơ ngây, không còn nữa thơ ngây…
Phúc cho ai cầu được, ước thấy; nhưng phải đi, để được; và đi. Để thấy. Hãy bước đi, hãy cố gắng hình thành một ý thức phản kháng. Chúng ta phải có quyền tham dự vào sự thay đổi vận mệnh của chúng ta. Nhưng, nhiều khi, nói chỉ là nói; bởi con bò không thể cởi trói vận mệnh của nó. Con bò thiếu một tri thức cần thiết. Trong một xã hội mù chữ, mù suy nghĩ, mù ngay cả ý thức thay đổi vận mệnh của chính mình là một điều thê thảm.duyên khởi được hình thành. Duyên khởi được gieo xuống và giúp cho cơ duyên có cơ hội lớn mạnh. Chỉ khi nào con người có được một tri thức cần thiết cùng với một ước muốn thay đổi; duyên khởi sẽ làm nên hoa, trái.
Từ một trang Facebook nhỏ, hình như tôi đang nói với tôi; hình như tôi đang làm một công việc thời dư…nhưng tận cùng tâm thức tôi- viết được thời cứ viết, mơ được thời cứ mơ; sẽ có một ngày mọi tư tưởng nô lệ sẽ bị đánh mất; mọi ý hương thăng hoa sẽ được trải thảm trong cuộc đời.