Mỗi ngày, một chút thôi, cũng được. Suối nguồn màu nhiệm em. Vạt nắng ban mai chở hành trình xuyên suốt. Sẽ dừng lại chỗ từng câu thơ làm chấn song. Dừng lại ở chỗ vô tình lời ca ai đó vang lên từ một con thuyền. Dừng lại khi bỗng dưng rung cảm từ những âm vực thần thánh. Khi chúng ta không còn suy nghĩ nhiều về thân phận, vì sao và tại sao. Trời bỗng dưng ngoan và đất bỗng dưng ngoan. Khi con kiến bỗng thấy ra điều vĩ đại. “ trời sinh, đất dưởng, người hoàn thiện. “ Hành Tây Phương mà mất dấu Tây Phương. Về thôi. Đã không còn về được. Vậy thời cứ làm một “ Lý Tầm Hoang “ trôi giạt với tình.