Từ tôi sống với nỗi buồn; lén đem hạnh phúc của người, tôi chia…rồi một ngày tôi có khung trời của mình, tôi có bình minh của mình, tôi có thể đối thoại với tha nhân và bằng hữu. Một đối thoại câm.đã đủ. Tôi mong mình có nhiều ngạc nhiên, nhưng đừng là ngạc nhiên buồn chán. Tôi thích lang thang, tôi thích để hồn mình trôi giạt; về đâu cũng được, tôi chưa từng kén cá, chọn canh. Dĩ nhiên, không thể mỗi ngày có buổi sáng như buổi sáng hôm nay. Tôi nghe Ôn ấy hát, tôi nhìn trên màng hình với một gương mặt mang đầy hạnh phúc trẻ trung…Một cái gì đó nhẹ nhàng đi vào hồn tôi, nó mang tôi lại khung trời cũ; nó kéo tôi về chân thực đến não lòng. Tôi có bao niêu phần là tôi trên thế gian nầy ? Tôi đã yêu đầy và nhớ đủ ? Hình như tôi không biết gì cả, bởi làm gì tôi có thời gian để nhìn ngắm lại tôi. Tội hỉ ? Tôi đã đọc về “ tỉnh thức “ và tôi đã “ tỉnh thức “ trong giấc ngủ; tôi đã “ tỉnh thức “ trong sự khờ dại của tôi. Không thú vị gì khi viết về thân phận của chính mình; nhưng khơi lại một hành trình không có hành trình nào cả, tuy thê lương đấy; nhưng có thể nhớ lại được, có thể tự mình sai đúng cũng là một cái may.
Hy vọng mỗi ngày sau nầy, tôi có thể lang thang nhiều hơn; có thể lén chia nhiều hơn từ bằng hữu với những cảm xúc tuyệt vời…một bài thơ, một bài ca, đôi mắt nhìn, đôi tay nối dài, trái tim không ranh giới…