Cho Ngày Thêm Vui.

Không phải lúc nào chúng ta cũng nhâm nhi cái đẹp; rất nhiều lúc chúng ta nhâm nhi cái “ dở “ và cái “ đắng, chát “ đấy; rồi chúng ta lại thấy ra cái “ đắng, chát “ kia lại thành “ thơm, ngọt “ mới kỳ.
Cảm ơn Facebook, cảm ơn những hoa trái được dọn ra từ bằng hữu mạng hay từ tha nhân; những bài viết chúng ta không còn cách nào khác hơn là cười và đọc nó.
Bạn ta viết “ mỗi ngòi bút nữ có sức công phá của một sư đoàn “ và anh ta, đã quen biết năm mươi sư đoàn như thế. Không cười còn làm gì khác đây; nhưng rồi tôi thấy ra anh ấy đã đúng- Cứ khen tuốt- đã chết ai- Cái mình không làm được nhưng người khác làm được, chỉ vì khả năng ta không bằng họ, thế thôi. Nhìn ngắm và thưởng ngoạn, cũng như khen tặng có khác đi, nhưng cùng từ trái tim đấy; nếu chúng ta tin như thế, mỗi ngày là một ngày chúng ta không bận lòng với tư duy thuận hay nghịch nữa rồi.
Bạn ta viết đó là một tác phẩm tuyệt vời, nhưng tôi biết chắc đó chỉ là một tác phẩm trung bình, chiều sâu của tác phẩm không qua mắt cá chân; nhưng đó là cái tôi nhìn ngắm không phải là cái bạn tôi nhìn ngắm… Mọi lời khen thường không đồng nhất, bởi làm sao có sự đồng nhất tất cả. Cha xứ nói với con chiên “ đêm qua Chúa về nói với tôi trong mơ, “ thằng bạn kể và cười hỉ hả. “ Mẹ kiếp, tao biết nó chỉ là chuyện tào lao, nhưng tao vừa ăn bánh thánh “
Rồi tất cả đều là món ăn. Độc cùng không độc- miễn là chúng ta tiêu hóa được nó và chúng ta, không chết.
Nếu ngày mai chiến tranh thứ ba chưa nổ ra, chúng ta có quyền ngủ trong tình yêu và làm thơ trong tình yêu; nhưng nếu ngày mai chiến tranh thứ ba nổ ra, chúng ta sẽ làm gì. Còn làm gì nữa. Chúng ta vẫn làm thơ, chúng ta vẫn đọc thơ như chưa có gì xảy ra trong đời. Bạn nói tôi đơn giản. Vậy thì bạn mua chứng khóan nhé. Sau cơn mưa trời lại sáng mà. Trong chiến tranh chứng khoán thường giảm mạnh; nếu bạn mua, bạn còn sống được sau chiến tranh, bạn sẽ giàu ra; hay bạn tham gia vào chiến tranh, có nhiều cách; tôi chúc bạn chọn cách tốt nhất và còn lại sau đó.
Lang thang trong chữ là điều lợi hơn hại. Cái thời tôi bị chết chìm trong chữ đã qua. Nơi một tổ quốc nếu bạn không được chết chìm trong chữ, bạn cũng không có cái biển nào để bạn nhảy vào.
Bạn tin vào may mắn ? Bạn tin vào ơn thiên thượng ? Bạn tin vào lòng người ? Từ một trong đó, hay cả ba đã vực dậy tôi; đã cho tôi chết nhưng vẫn thở. Bạn không tin chứ gì ? ngay tôi cũng không tin những điều không thể nào tin.

Leave a Comment