Hy Vọng

Hy vọng rằng thế giới nầy sẽ không vỡ ra
Để căn phòng nhỏ còn có được
Cái gọi là tự do
Cái gọi là hạnh phúc
Mùa trăng đâu tội tình gì
Và những người làm thơ cũng không choán chỗ của ai đó
Hãy cho ly cà phê nói lời thân mật chúng ta mãi còn nhau
Tôi sẽ viết và em sẽ đọc
Em sẽ viết và tôi sẽ đọc
Chia nhau chút tình nồng, tình nhạt, tình câm
Chia nhau nụ cười trên từng con chữ nhỏ…

Dù thật ra bóng tối đã không còn gây ra sự sợ hải, nó đã trở nên ngọt ngào
Dù sao, thời gian là một quyển Thánh Kinh tốt, một bài kinh nhật tụng tốt
“ ÚM MA NI BÁT MI HÙM “
Nhưng nếu hôm nay thời gian chở theo trái bom và đi chệch
Em đủ sức khóc ?
Riêng tôi, hết lệ rồi !

Leave a Comment