Khi tương tác là một bình minh phẳng
Em làm ơn trải sóng giữa bình nguyên
Khi tương tác là một rừng thu lặng
Em làm ơn rơi vội lá khô vàng
Chàng cười, nàng
Rất ư thơ
Tịnh trong bất tịnh
Cũng chờ hóa duyên
Chàng cười
Có những miền riêng
Lụa phơ phất lụa
Cho phiền não khai…
Khi gió chướng đẩy ta về tâm bão
Thì bay lên thây kệ đến nơi nào
Khi cô gái tặng một lần thơm thảo
Ta ngồi cười, không thể vội vàng tin
Định mệnh chôn cất
Trên từng mỗi sớm mai
Thật hay không thật
Còn mơ một gót hài…