Thiên Thu Những Cõi Sầu

Thơ như một tản mạn sớm
Vẽ nên một mặt trời to
Vẽ nên một bình nguyên nhỏ
Mùa thu đầy lá vàng nhưng rất xanh màu cỏ
Vọng về nhau và
Làm sống lại trong nhau

Thơ chở về những khung trời cũ
Mông lung cái thuở đợi chờ
Thơ chở về những cây cầu nhỏ
Bên kia cây cầu là những khúc quanh

Tôi đã không còn tìm lại giấc mơ
Trên dòng chảy thời gian dù còn nguyên hơi thở
Còn nguyên mắt nhìn, còn nguyên cõi nhớ
Tôi có nên già và tôi tập quên em ?

Chính thơ, kẻ vô tình tạo nghiệp
Vậy mà tôi cảm ơn
Như Kiều cảm ơn cụ Nguyễn Du
Nhờ cụ, Kiều biết vị lầu xanh là gì
Biết ôm chuông, mõ mà chạy
Còn biết nhảy sông…

Rất nhiều khi tật nguyền trong ý nghĩ
Đừng hỏi tôi nghĩ gì
Có những câu vừa đọc lên rất mệt
“ đừng bao giờ em hỏi “
“ vì sao tay anh run “
“ vì sao chân anh mõi “
Tình ơi là tình ơi…

Tôi, trên hành trình vô định
Tôi chảy về em hay tôi chảy về nàng ?
Tôi biến hóa chỉ vì tôi chung thủy ?
Tôi lọc lừa hay tôi chỉ lang thang ?
Tôi lang thang mà, em biết…
“ Em không trách anh đâu “
“ Nầy, đừng bao giờ tạo nghiệp “
“ Thiên thu những cõi sầu “

Leave a Comment