Ngoài kia là biển lớn
Có nặng không, lòng thuyền
Vì sao ra biển lớn ?
Làm một cuộc trường chinh
Ta đã vào đất liền
Từ năm mươi năm trước
Có nhiều điều như quên ?
Nhớ, nhưng không mang được
Đành coi như tình lụy
Đành coi như nghiệt duyên
Đành coi như kiếp số
Đành coi như căn phần
Ngồi nhìn ra biển lớn
Như mỗi lần, bâng khuâng
Như mỗi lần, nuốt lệ
Ta, chính mình, cố nhân.