TRONG Ý NGHĨ RỜI

Tôi vừa đọc xong một truyện chớp. Rất vui. Chuyện viết về một người không biết đau khổ là gì và một thành phố hoàn hảo trên không trung. Tôi thích cái thành phố nầy, có đấy, nhưng không với tới được. Lâu lâu tôi cũng thấy một thành phố như vậy ở chỗ lơ lửng và xa cách;nhưng thành phố tôi là một con người, không phải là thành phố của những con người- nàng là một thành phố- Tôi thường tỉnh lặng và thưởng ngoạn về nó. Làm thế nào tôi có thể phân thân. Làm thế nào tôi có thể nhân năm nhân bảy linh hồn. Tôi biết mình không thể, nên đôi mắt nàng, nên thành phố nàng, mãi mãi là mơ…
Khi một con người không biết đau khổ là gì; dĩ nhiên, con người ấy cũng không biết hạnh phúc là gì; cũng có thể con người ấy đã đạt đạo. Khi tôi viết đến đây, tôi chợt nhớ về một câu nói “ Tất cả sự việc đều có Lý của nó. “ Tôi biết mình không thể nhảy ra khỏi phạm trù Ma Quỷ. Nhảy ra cũng tốt đó; nhưng nhảy ra rồi, tôi còn tơ tưởng đến em không ? Tôi thích mỗi sớm mai thanh thản phiêu bồng. Tôi cũng thích mỗi sớm mai đau đau lồng ngực. Tôi thích sự tan chảy nhưng tôi không thích sự biến mất. Tôi thích thanh bình nhưng cũng thích nho nhỏ chiến tranh…
Cảm ơn cái truyện chớp về một thành phố hoàn hảo đang lơ lững như mây, một thành phố “ kỳ diệu “ trong mắt mọi người nhưng với tôi, nó lại là một thành phố trống vắng. Tôi thích một sự tiến tới hơn là một sự đã rồi. Tôi mong yêu em là một hành trình hơn là một sự chấm dứt.
Thượng Đế sinh ra con người, suy cho cùng, không phải Thượng Đế quên đi; mà là, Thượng Đế cố quên đi.

Leave a Comment