Rằng không thật chứ ?
Phù hư ?
Một đời tôi, một đời dư
Thế à ?
Tôi vẫn sống phía sau màu nhật, nguyệt
Là bóng đen, là hố thẳm, đêm sâu
Là cách trở chỉ đo bằng ánh sáng
Đã phân ly không trở lại bao giờ ?
Tôi ôm nàng mỗi sớm mai
Nàng trong cổ tháp, tôi ngoài chân mây
Không, không- cõi tạm dung nầy
Đã là vĩnh cửu từ ngày có em
Mỗi ngày chàng như thể
Bước thẳng vào tồn nhiên
Mỗi ngày nàng như thể
Đã tan cùng vô biên