Tình Mãi Thênh Thang

Những chú chim ngoài vườn không gọi
Bác mặt trời hình như cũng lười
Vợ ôm chồng ngủ
Chiếc đồng hồ tích tắc trên tường
Không phải lúc nào tâm hồn cũng lang thang được
Đành nằm tập thở
Dồn khí vào hai chân
Dồn khí vào đan điền
Dồn khí vào thận
Dồn khí lên đầu…
Mùa hè đã qua rồi
Không còn đôi mắt nóng
Không còn đôi môi chờ đến nhạt màu
Nơi bài thơ nàng viết

Chàng thấy mình cũng thế
Dù nhớ thương đến thế nào
Cũng đành tín phục thời gian

Em của ngàn năm trước
Xinh mãi ngàn năm sau
Tương tư ngàn năm trước
Ngàn năm sau còn đau

Chàng dậy muộn nên mùa Thu chợt ngắn ?
Hình như không- mùa Thu vẫn vô cùng
Em áo lụa dẫu hóa thân rồng, rắn
Trong lòng anh tình mãi với thênh thang…

Leave a Comment