Tôi không thích nhai đá
Hay những điều như đá
Người đàn bà thở dài
Sao anh không là dâm tặc cùng em ?
Dâm tặc ?
Giởn !
Tôi đã là người phạm tội khi thấy tôi vô sắc
Theo gió mà trôi
Ôn ấy đã cởi xe đạp xuống núi
Ôn ấy đạp xe đi trong cô đơn
Một sự cô đơn cần thiết
Khi Ôn thật sự bỏ rừng
Bỏ cả lá và Thu
Tôi định hình tôi với vũ trụ và em
Sau cánh cửa chỉ một người được mở
Thôi cũng được, tôi đã chờ từ quá
Tương lai gần trong quá khứ xa
Bạn tôi vừa gởi cho tôi ba chữ “ QUÁN TỰ TẠI “
Nhưng tôi chưa từng “ HÀNH THÂM BÁT NHÃ BA LA MẬT “
Khi chữ cũng là đá
Em còn “ thương “ tôi không ?