Sao lại buồn đến thế
Cô ấy vừa đi xa
Đành thôi, mai hết gặp
Một kiếp người trôi qua
Chào cô, Phạm Nguyệt Quế
Trăng thiên thu không già
Thơ với tình mãi trẻ
Cô muôn đời là hoa
Từ những ngày đầu tiên
Cô còn cười hí hửng
“ em mượn anh vài câu “
“ Cho bài thơ anh nhé “
Nhân sinh hề, hữu hạn
Duyên sinh hề, duyên tàn
Khi tôi còn viết chữ
Cô mãi còn trong trang
Chúc phúc hương hồn cô
Về cõi trời an lạc
Chúng ta từng có nhau
Trang thơ còn ánh nguyệt