Em là nguyên tội của thơ anh
Nàng- gì thế ?
Chàng đi; nhưng bước, không đành
Mây đầy trời, mây xám
Bên kia mây xám là chi ?
Tôi đợi em về giải nghĩa
Chưa Thu, đầu đã ù lì
Em là “ giới hạn “ của thơ anh
Cháy chưa đủ sáng
Cần thêm lãng mạn
Cần thêm áo chẳng cài khuy
Mưa nơi nầy rơi cả tuần nay
Than thở cùng mặt trời là điều không thể
Nàng thời suốt ngày lang thang muốn tìm không dễ
Đành đem tâm tình cho chữ cưu mang
Em là “ bổn mạng “ của thơ anh
Nên phải mỗi ngày mỗi đẹp
Mỗi ngày mỗi thênh thang
Mỗi ngày mỗi đi về hướng của chàng
Mang thêm hơi thở