Chưa từng nghĩ bên trăng rồi chết đuối
Mong ôm nàng để có vị trong thơ
Dẫu từng mộng mai sau ngồi với núi
Đem tâm tình cùng đá tảng hàn huyên
Chợt hồi ức có Trung Niên Thi Sĩ
Làm thơ xong tặng lá cỏ chuồn chuồn…
Rồi cười mỉm, có người, xa cố lý
Viết thơ mình đem tặng khắp nhân gian
Thì cũng được cứ mơ màng rúch rích
Cứ làm như tinh huyết được từ trời
Cứ như như là mỗi sáng phải ra khơi
Để có được cùng em “ Chào buổi sáng “
Vẫn biết có muôn điều chẳng thể
Viết ngàn chương cũng chỉ chuyện bên lề
Thì sao chứ, cứ mỗi ngày như thế
Nàng vô cùng; con chữ, cứ tiêu dao