Cứ Ôm Nhầm Trong Cái Biết Cũng Là Vui.

Phải ra khỏi ngôi nhà đi nhặt nhạnh ngàn hoa
Phải ra khỏi ngôi nhà để thấy sông thấy biển
Dù thế nào cũng đi xa một chút
Đừng ngồi nhàn thoại riêng ta

Phải nói với thế gian nầy bằng những lời nói dối
Ghét làm sao, vô thường
Rồi trốn sâu vào rừng viết hai chữ, yêu thương
Trên mỗi phiến lá học trò chơi Nguyễn Trãi

Nàng không đọc, lá sẽ chìm sâu mãi
Để mai sau chàng quay lại thế gian nầy
Chàng sẽ nhớ về, có một thuở, rất nồng say
Tình ủ mật, chỉ riêng chàng tưởng niệm

Không thể bảo – cũng chỉ là phù phiếm !
Từng ươm hoa trên mỗi bước chân trần
Từng du hành trên những đóa tường vân
Từng giảng đạo dẫu không là Linh Mục…

Bài tháng bảy có lời tre, tiếng trúc
Cứ ôm nhầm trong cái biết cũng là vui

Leave a Comment