Miên Viễn Bên Nhau

Tiếng lầm bầm từ Thiến cô nương dường như lặp lại hơi nhiều “ tại sao phải làm cho đôi gò má mình rám nắng ? “ Không ai trả lời cho cô. Cô không biết bay giờ có phong trào lượm võ sò, võ ốc từ các nàng. Cô không biết bây giờ các nàng mặc áo ba màu xanh, vàng, đỏ; tay mang theo cái thố, mang dép, đầu trần, đi bộ dưới trời tháng sáu…
Tại sao chàng đi yêu thương và nhớ nhung các cô nàng má thắm ? Mà thôi. Rồi chàng cũng phải theo hạnh Đầu Đà, rồi chàng cũng đành thay đổi cảm quan…
Nàng cảm thấy làm thơ là sống trong tù ngục, nàng muốn đối thoại với quỷ, nàng muốn xẻ ngôn ngữ làm năm làm mười; nàng mở đầu bằng một cô nương và khép lại cũng chính cô nương ấy. Chàng đọc và thích; chàng càng thích hơn khi biết cô nương nầy lái xe xuống ruộng,cô vẫn an toàn ngồi trên yên, trong khi mắt cô ấy cứ nhắm. Chàng nhớ về “ cô nhạn xuất quần “ và biết được rằng mình may mắn.
Chàng đọc một đối thoại mới- không từ ma quỷ nhưng từ thơ “ một tình yêu chẳng có khởi đầu và chấm dứt; như trái thông lăn hoài không chạm đáy hư vô “ Chàng thật buồn khi thấy ra không làm sao với tới; cõi của thần hay cõi của trăng sao; có những điều không thấp cũng không cao, chúng lơ lửng như đã từng lơ lửng; đừng cố gắng đào sâu vào tự vựng; rượu không còn, đi mua rượu đồng tu….
Chúng ta có thể tha thứ cho nhau trên từng dòng chữ. Chàng mượn thời gian đi chẻ nhỏ tư duy. Có cần thiết không khi phải ôm ghì ? Có muôn việc chẳng cần chi giải mã. Để nắng mới phủ đầy trên cánh lá, và nàng thơ sống mãi với đài trang; thơ muôn màu còn đó với thênh thang; đời mãi đẹp cho dù đời hữu hạn.
Nàng thì mãi với ngàn phương lãng đãng. Mưa còn về nhiều đến nỗi hoa đau; có muôn điều cho mãi đến mai nhau, vẫn nguyên vẹn kết đan cùng tóc rối. Ta vẫn nhủ với lòng không oán hối; dài bên nhau và chết ở trong nhau.

Leave a Comment