Tôi ngồi- cây loạn vũ- mưa
Những đường dây điện đong đưa với cành
Tôi và, ngó quẩn, nhình quanh
Không gian xám – vắng- màu xanh của trời…
Ba mươi giờ ngôi nhà không điện
Không cà phê, không Facebook, không thơ
Chỉ vài ba cái tin nhắn
Cần cắt cái cây ngã, cần nâng cái hàng rào sập, cần thoát nước sân sau, cần sửa mái nhà dột…
Vô thường, hỉ ?
Nếu mỗi ngày là một ngày chỉ để ôm em
Chưa chắc là đẹp, hỉ ?
Tôi biết bay giờ hãy còn nhiều ngôi nhà được thấp sáng bởi những ngọn nến
Và bao nhiêu giấc mơ
Trở lại bình thường
Chẳng mấy khi chàng thấy nàng đọc sách
Bão mà…
Thuở ấy ông cha chúng ta uống trà bằng lửa củi
Uống nước bằng gáo dừa
Cởi áo nằm cho mát…