Biển rì rào như đã rì rào, biển chưa từng tĩnh lặng
Chàng hỏi lòng mình sao lắm lúc hoang vu
Con chim làm khách cùng sương sớm
Mây một vùng xa, núi bạc đầu
Hãy cho ngày giải thoát những ưu tư
Em giúp tôi thênh thang
Em giúp tôi một chút điệu đàng
Tôi thắp lửa mà không còn điếu thuốc
Nhưng đôi lúc bỗng nghe cần trói buộc
Đừng buông lơi ngay cả trái tim mình
Có thể nào tôi phải cầu kinh
Để giải thoát những gì chưa giải thoát
Tôi vẫn tưởng với muôn trùng tiếng hát
Nhưng mà thôi, chỉ một chuyến đi dài
Tôi lại về với những sớm mai
Ngồi gõ chữ, thương ngàn con sóng nhỏ…
TRÂN CHÂU CẢNG- nay đã là lịch sử
Cuộc chiến nào không để lệ đến ngàn sau