Tôi đang ngủ gục- không – tôi thức
Thơ đẩy tôi về với nhánh sông
Ôi một thời xa cùng tĩnh lặng
Cố tìm trong nước một cành bông
Từng bước chân nàng trên lối nhỏ
Về đâu, trăng khóc với con đường
Nàng thênh thang đấy rồi hư hoặc
Tôi cũng thành ra cổ tích tôi
Em không thể chết khi tôi sống
Đời đáng yêu sao, phút nhớ người
Em xưa thánh nữ tôi xưa mộng
Sa mạc tầm nguyên, liếp cỏ… hồng
tôi đi về lối không tôi
có ai từng bước lên đồi, hóa thân