Ngồi Cùng Hổn Độn

Tôi đang ngồi cùng một mớ hổn độn
Làm thế nào, làm thế nào
Mọi dấu hỏi làm thuyền ra khơi
Tôi đấm ngực tôi như một dân Chúa
“ lỗi tại con mọi đàng “

Đời sống nối tiếp những câu kinh cầu phải không ?
Không phải vậy chứ ?!
Tôi rồi sẽ đi về đâu ?
Những ngọn đồi cao, những dòng sông rộng, những cánh đồng tuyết bao la, hay địa ngục vĩnh cửu…
Tôi sẽ đến một nơi nào ?
Tôi muốn thiếp vào giấc ngủ huyền hoặc
Nơi có sao trời chúm chím cười
Và những thần nữ xoa đầu
Cứ bay đi trong tưởng tượng mùa xuân
Cứ linh động những bông hoa trần thế
Cứ hồn nhiên viết lời cầu trên cát
Cứ nhìn nhân gian như một cõi đi, về..

Không có gì chứ ?
Chắc không có gì đâu
Những sớm mai thường vẫn thế
Rồi sẽ ổn thôi mưa nguồn, chớp bể
Vốn là quà tặng trần gian…

Tôi đang tách dần hai từ khống khổ
Tôi cũng đang ngồi vói, vọng không gian
Chúng ta sẽ viết một chương mới về hạnh phúc
Chúng ta đang tìm về những tôn nghiêm
Chúng ta cũng cần tha thứ cho chính chúng ta
Những bài thơ lạc vận

Leave a Comment