Hồi Ức

Lửa cháy ngoài giới hạn
Chết mẹ!
Tình ta!

Chàng hối hận vì không vỗ tay khen khung trời của nàng là số một
Nơi nhận thức của nàng chỉ đúng , không sai
Nàng phủi đít đi không ngoảnh lại
Trầm luân cho một thiên tài

Muốn hiệu đính thời đã trễ
Khi chàng biết rằng không có thuốc ăn năn
Có sám hối cũng tự mình tịch mịch

Với chàng, Putin không có đường trở lại
Với nàng, chỉ có Putin thua
Chàng cho nàng là một sử gia khập khểnh
Nàng cho chàng là một ông già ngủ mớ trong thơ

Tên nàng là Phan Lan Hoa còn tên chàng là thường mộng
Nàng còn giận chàng tại sao không coi Truyện Kiều là quốc bảo
Nàng hỏi chàng “ có quyển sách nào trên thế giới nầy vừa bói lại vừa ngâm ? ”
Chàng tắt tị!

Đã ba năm rồi
Hôm nay Putin chơi lớn
Chàng mỗi ngày một già hơn
Ukraine mỗi ngày một nhỏ lại
Còn Phan Lan Hoa bây giờ
Đang viết sử thi ?

Leave a Comment