Ru Tình Núi Non

Chín năm dong ruỗi phong trần
Trong cô đơn hiểu tôi cần có em
Cái buồn không thể buồn thêm
Cái tơi tả cũng nên cần vá, khâu

Và em
Như một nhiệm màu
Và tôi xác chết
Trong mồ bước ra

Bước chân từng bước dần dà
Bước từ hoang mộng, bước ra cuộc đời
Tôi quên mình có một thời
Với trăng cố quận, với đời- canh tân

Đã thôi cái thuở phong trần
Dẫu còn mấy chữ “ phong vân, giang hồ “
Dẫu còn đôi lúc ngây ngô
Nói lời đáy biển
Ru tình núi non

Leave a Comment