Những con nước ấy chảy
Vào hồn ta mỗi sớm mai
Thật nhẹ
Không có âm thanh nào
Nhưng ta vẫn lắng nghe
Ta đánh lừa ta
Rằng cánh bông ấy nở rồi
Hương của đất
Hương của tình
Thấm đất
Ta còn nhớ những ngày mưa lất phất
Dưới dòng sông có những giấc chiêm bao
Bao năm qua con nước đến phương nào
Ta nằm ở Houston mềm với nguyệt
Không có tình nhân và đôi môi thắm thiết
Chỉ có một người ngồi nhặt lá thu xưa
Con thuyền trôi hình như mới chỉ vừa
Sao thiên cổ mở ra tờ lịch mới ?