Chắc Tồn Nhiên Vô Hạn Sẽ Đâm Chồi

Chàng có bốn năm làm thơ trên mạng
Bốn năm bước ra khỏi chiếc vỏ sò của mình
Bốn năm chuyện trò như thể làm thinh
Kệ con chữ đến những tầng số thấp

Nàng có bốn năm khen thơ chàng dù chữ nghĩa chàng bầm dập
Dù mùa xuân đôi lúc không hoa
Dù ánh trăng vàng chỉ rọi ở miền xa
Dù cảnh quan trong thơ chàng không đem nàng vào thơ mộng

Chàng chỉ muốn cuộc đời không phải mang tâm tình trống rỗng
Chàng muốn chính mình du hành trên những khỏang xa
Chàng muốn phiêu lưu đến chốn chưa là
Và sẽ đọc từ đất trời màu nhiệm

Xin cảm ơn những tấm lòng còn lại đến hôm nay
Rất nhiều điều chàng không giữ được
Rất nhiều điều như chim đậu rồi bay
Thơ chàng không tạo nên thần thoại
Nên còn một, còn hai; đã là một số nhiều

Không thể dừng lại nữa rồi
Mây muôn đời chỉ có một điều, trôi
Chàng cũng thế, dù thế nào, vẫn viết
Những trăn trở mở ra thời, hủy diệt
Cũng là lúc mở ra một vùng hoa trái thênh thang

Hãy để sông thu chở trái tim nàng
Hãy để bên sông thu có người ngồi với lá
Trong tịch mịch sẽ vô tâm thành đá ?
Chắc tồn nhiên vô hạn sẽ đâm chồi…

Leave a Comment